PP TU MẬT đơn giản mà nhiệm màu – Trang 2

Gửi bài

gửi bởi hiepsimathi_1410 » 23:44, 23/05/12

LINH ỨNG NHIỆM MẦU ĐIỂM ĐẠO CHO BỆNH NHÂN

Trích nguồn:

24.01.10 Con kính xin báo cáo việc làm đạo của con trong tuần qua lên Tổ Thầy.

Ngày 14.01.10
1. Nữ (Tina), Anh Giáo. Cô này nghe những người khác được đđ có ấn chứng nên cũng lại xin được đđ. Ấn chứng: Cảm thấy ấm áp vòng quanh thân thể và trước mắt thật là sáng mặc dù mắt nhắm kín.

Ngày 18.01.10
2. Nữ (Tina W), Anh Giáo. Ấn chứng: Cảm thấy rất bình an. Người này là bịnh nhân bị nhức đầu kinh niên, mắt không tốt và bịnh đau tim.

3. Nữ (Sharon), Anh Giáo. Ấn chứng: Cảm thấy bình an và ấm áp. Người này cũng không tin vào đạo lắm.

4. Nữ (Clare), Anh Giáo. Ấn chứng: Vừa dứt lời niệm xong là cô này nói ngay sao cổ của cô ta nóng quá. Lúc đó con thấy mặt cô đỏ lên hẳn. Sau khi niệm khoảng chừng 10 phút thì cô ta nói cảm thấy mặt, cổ và vai nóng và tim thì đập mạnh và nhanh. Cô ta nói thật là không ngờ có ấn chứng nhanh như thế. Cô này hồi trước cũng không tin vào đạo lắm…cô ta bị bịnh đau khớp kinh niên và sau khi đđ xong có nói với con là cũng đang bị bịnh ung thư vú. Con có chỉ niệm thần chú Úm Lam.

Ngày 20.01.10
5. Nữ, niệm nhân danh Thượng Đế (Doreen H). Bà này hồi trước ngoan đạo lắm cũng ở trong hội của nhà thờ Anh Giáo nhưng từ từ thấy những việc làm trong giáo phái không hợp với mình nên không tin nữa mặc dù vẫn tin có Thượng Đế. Ấn chứng: Cảm thấy bình an và đi vào thiền định như là đang ở một nơi nào khác mặc dù biết ở chung quanh đang ồn ào. Bà ta cũng thường đi tập Thái Cực Quyền và thường đi vào thiền định lúc ngồi thiền.

Ngày 21.01.10
6. Nữ (Susan F), Thiên Chúa Giáo. Ấn chứng: Cảm thấy đầu ấm và bình an.

7. Nữ (Joy F), Anh Giáo. Cô này bị bịnh khô mắt kinh niên. Ấn chứng: Cảm thấy mắt trơn trơn và không thấy khô nữa. Cô thấy linh nghiệm quá nên con chỉ cho niệm thần chú Úm Lam.

Ngày 22.01.10
8. Nam (Gilbert S). Chuyện này thật là ấn tượng nên con xin được dài dòng kể lại. Ông này (khoãng 80 tuổi) là một bịnh nhân tới gặp con hai ngày trước đây. Vừa mới bước vào phòng làm việc ngồi xuống là nói: ‘..tôi bị đau hai cái chân quá chừng mà không ai giúp được hết và còn bị bón nữa phải uống thuốc hoài.’ Lúc trước, nghe tới đây là con thường nói thầm trong bụng là ‘..ông tới đây mà kể chuyện đau chân và bụng với người chuyên môn về mắt thì xui rồi, tui biết gì mà giúp cho ông được!’…nhưng bây giờ con lại có ý nghĩ khác là có thể ông này được Chư Vị đưa đẩy tới đây để mà con giúp đđ cho. Nghĩ như vậy nên con cứ để cho ông ta nói xong rồi hỏi: ‘…thế còn mắt ông có vấn đề gì không?’ ông ta nói ‘..cũng vậy’..thế rồi con khám mắt cho ông ta xong nói không có gì thay đổi nên cứ việc dùng thuốc nhỏ mắt như trước. Xong việc mắt…con mới hỏi lại việc đau chân thì ông ta kể bị đau bắp chân và bàn chân lâu rồi …có được đi khám với các bác sĩ chuyên môn về khoa thần kinh và được qua nhiều phép cách chẩn đoán để tìm hiểu lý do tại sao bị như vậy…nhưng rất tiếc cuối cùng vẫn không tìm ra lời chẩn đoán. Bây giờ giấc ngủ thường bị cắt đoạn vì đau quá phải thức dậy.

Nghe xong con mới nói rằng thật ra đây không phải là chuyên môn của con nên không thể trị cho ông ta được …nhưng nếu muốn con sẽ chỉ cho cách cầu nguyện …biết đâu được có thể giúp cho đỡ đau chân. Ông ta thấy hơi lạ lạ ..nhưng cũng nói là …’ …sao nói thử tui nghe coi.’ Con lại hỏi ông ta có theo đạo giáo nào không và có tin vào Thánh Thần và Thượng Đế không? Ông ta lắc đầu nói không là vì lúc ông còn trẻ có đi lính và có mặt trong chiến tranh ở Triều Tiên vào đầu thập niên 1950 …và những việc ông thấy ở chiến tranh và ở những nhà thờ Anh Giáo đã cho ông ấn tượng rất xấu về vấn đề tâm linh và cuối cùng là ông đã tin rằng không có Thượng Đế cũng không có Thánh Thần và đạo giáo gì hết.

Thế thì con mới nói thật ra mặc dù ông ta vô thần mà còn tốt hơn những người có theo đạo mà lại cuồng tín và chấp pháp…ít ra ông cũng không có tranh cải với ai là đạo mình hay nhất và tất cả những người khác là ngoại đạo và tà đạo…nhưng thật ra :’ …tôi tin có Thượng đế và Thánh Thần và nếu ông muốn thử chứng minh điều đó thì tôi sẽ chỉ cho một cách.’ Con cũng có nói chút ít về luật nhân quả…và sau đó thì ông ta cũng nói: ‘…tui bị đau chân quá nên cách gì tui cũng thử coi.’

Con kêu ông ta niệm theo ‘Nhân danh Thượng Đế’ và kêu ông ta cứ cầu nguyện với các Thánh thần để được giúp đỡ. Niệm xong rồi con nói thôi ông ra ngoài phòng tìm chổ yên tịnh rồi cầu nguyện …vì con phải gặp bịnh nhân khác. Ông ta lưỡng lự rồi mới nói ..’ở ngoài có bà vợ mà bà này lại không tin cái gì hết nên tui sợ ra ngoài đó có vấn đề…thôi để tui về nhà rồi cầu nguyện sau.’ Nghe tới đây con thấy cũng tội nghiệp ông cụ …lơ tơ mơ hồi nữa về nhà không có cơm ăn vì bà vợ giận không nấu cơm! Thế rồi con nói: ‘..thôi được rồi ông cứ việc ngồi đây mà niệm…tôi cho ông 10 phút của tôi.’ Và ông cụ bắt đầu nhắm mắt và cầu nguyện …

… khoãng 10 phút sau ông cụ mở mắt ra và lấy tai dụi mắt và lắc lắc cái đầu. Con mới hỏi: ‘…sao, ông có cảm nhận cái gì khác lạ không?’ Ông cụ không trả lời…con lặp lại câu hỏi ..ông cụ vẫn không trả lời mà cứ lấy tay dụi mắt và lắc lắc cái đầu rồi nhìn lên trần nhà và có một nét mặt thật là ….không ngờ được và như là rưng rưng nước mắt. Thấy nét mặt này con cũng thấy xúc động vì biết rằng các Chư vị đã hiển linh. Hỏi hai ba lần ông cụ vẫn không trả lời nên con hỏi: ‘…ông cụ đã thấy một cái gì linh nghiệm phải không?’ Đến lúc đó ông cụ mới gật đầu và nói ‘Đúng vậy!’ Con mới kêu ông cụ kể lại thì ông ta mới thuật lại:

‘…tui nghe có giọng nói … và nói gì với tui điều gì đó…nhưng tui không hiểu là đang nói gì vì không phải là tiếng anh quốc cũng không phải tiếng Triều Tiên mà giống như tiếng Đông Nam Á…như là tiếng Trung Hoa vậy đó. Rồi tui cảm thấy hai bắp chân nóng lên và bây giờ sự đau đớn đã đỡ hơn hồi nãy nhiều rồi. Lúc đó tui hoàn toàn tỉnh táo …mà thật sự không ngờ được việc này đã xảy ra như vầy. Thiệt là không ngờ được!’

Con hỏi ông cụ thế bây giờ có tin là có Thánh Thần và Thượng Đế không? Ông cụ trả lời: ‘…tui không biết nhưng tin chắc là có cái gì đó vì tui vừa mới trải qua kinh nghiệm vừa rồi.’ Ông cụ lại lắc đầu lần nữa…như là chưa tin hẳn những gì mình đã trải qua vừa rồi.

Sau đó thì ông cụ lại hỏi ..’..tui có thể cầu nguyện theo cách hồi nãy khi tui về nhà không?’ Con nói không phải chỉ dĩ nhiên là được mà con còn khuyên ông cụ phải thường xuyên cầu nguyện để được ân huệ của Thánh Thần. Con cũng chỉ cho ông cụ đọc thần chú Úm Lam. Con có nói nếu thấy có sự linh nghiệm thì nên chỉ cho người khác biết..và ông cụ đã nói là có biết nhiều bạn già cũng bị bịnh đủ thứ và ông sẽ chỉ cho họ.

Câu chuyện trên có nhiều ấn tượng đối với con là vì khi con nhớ tới nét mặt của ông cụ thì lòng con có thật nhiều cảm xúc.

Trong tuần qua có hai người được đđ nhưng chưa có ấn chứng.

Con xin đãnh lễ Tổ Thầy.

———————————————————–

ĐIỂM ĐẠO CHO GIA ĐÌNH THEO CÔNG GIÁO

Con xin báo cáo lại chuyện điểm đạo cho một gia đình theo đạo Công Giáo.

Khoảng 3 tuần trước đây, có một chiều em trai con gọi nói vợ của nó có một người chị em chú bác bị bệnh đau bụng mà trị hoài không hết, hỏi con có cách nào giúp không. Con kêu đi khám với bác sĩ gia đình coi có thể trị được không… thì lúc đó con mới nghe kể đầu đuôi câu chuyện…

Chuyện là… gia đình của người bà con chú bác tất cả là 3 người gồm có chú Nông (khoảng 50 mấy), thím Iva (30 mấy) và người em bà con tên Karen (7 tuổi). Vào dịp trước Giáng Sinh 2009, cả gia đình đã đi Phi Luật Tân thăm bà con ở đó. Buổi sáng đó, họ đi cúng mộ ông ngoại bé Karen. Sau khi thăm viếng mộ về, thì bé kêu là đau bụng, nhưng cả nhà không để ý lắm, và chiều hôm đó họ còn đi tắm ở một cái hồ gần nhà, nơi có nhiều du khách ưa thích.

Bé Karen sau đó thì cứ kêu là đau bụng và không ăn uống gì nhiều. Bé được đưa đi bác sĩ Tây y thì được chẩn đoán là không có gì… nhưng tình trạng bé vẫn không thay đổi. Bé Karen nói ở cổ họng có cái gì giống như tóc chận ngang ở đó, khiến bé không nuốt nước miếng được. Cả nhà không biết làm sao, bèn đưa bé Karen đi gặp một pháp sư mặc dầu cả nhà đều theo đạo Công Giáo.

Pháp sư sau khi gặp bé Karen thì nói là ông ta thấy ông ngoại của bé vì thương cháu gái quá nên mới ‘đi theo’… và rồi mới khuyên là cả nhà nên sắm hương lễ và ra nơi mộ của ông để cúng vái, cầu xin ông đừng theo bé nữa. Gia đình y lời làm theo. Sau đó pháp sư cũng đã niệm chú vào một chai dầu để thoa vào bụng của bé Karen. Sau khi thoa dầu xong thì bé có đỡ một chút nhưng chưa thật hết. Đến lúc đó là gia đình lại phải trở về Anh Quốc, và bệnh của bé Karn lại tái phát, bé bị cơn đau bụng quằn quại làm bé khóc rất thảm thương. Có nhiều đêm bé Karen bị đau quá không ngủ được, bé kêu mẹ cầu nguyện với Chúa giúp cho bé vì ‘đau quá chắc con chết mất’. Bé cũng đã mất ăn uống như trước và vẫn nói cảm thấy bị ‘tóc’ vướng ở cổ họng. Gia đình lại đem bé đi bác sĩ gia đình và được chẩn đoán là bị viêm phổi nhẹ và điều trị bằng thuốc trụ sinh. Sau khi uống hết số thuộc trụ sinh, bệnh tình của bé vẫn không thay đổi nên một lần nữa gia đình lại nhờ đến một pháp sư khác ở Luân Đôn. Pháp sư này nói bà ta có thấy mấy ‘dấu chân của một người lùn’ ở trên lưng của bé… bà ta nói người lùn này có nét mặt không có dữ lắm có thể là một vị thần ở cái hồ mà gia đình đã có lần tới tắm khi còn ở Phi Luật Tân. Có thể bé Karen đã phá phách gì đó khi đi tắm ở hồ nên bị vị thần này trừng phạt.

Nghe tới đây thì con xin nói chuyện với Iva, mẹ của Karen, và đề nghị điểm đạo cho Iva và Karen qua điện thoại. Con đọc câu: Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh thần”. Nhưng hai mẹ con họ đều không nhận được ấn chứng. Con hẹn ngày mai con sẽ tới nhà họ để điểm đạo lại cho cả gia đình. Khi con đến nhà thì chỉ có thím Iva và Karen ở nhà, còn chú Nông thì phải đi làm. Lần nầy điểm đạo đứng trước hình tượng của Chúa Giêsu và Đức mẹ Maria, và vẫn đọc câu Nhân danh Cha, và Con và Đức Chúa Thánh thần. Sau đó thì hai mẹ con ngồi xuống để tiếp tục cầu nguyện.

Sau đó khi con hỏi họ có cảm nhận được gì không, Thím Iva nói cảm thấy trong lòng rất là bình an, và cảm giác nhịp tim đập rất mạnh. Bé Karen thì cảm thấy trong bụng nhột nhột. Sau đó con trao NBC cho hai mẹ con để hành trì. Điều làm con ngạc nhiên là mặc dầu chỉ mới có 7 tuổi mà khi điểm đạo hay khi đọc NBC thì bé Karen lại đọc rất trôi chảy, còn hay hơn mẹ bé nữa. Con cũng khuyên là chú Nông cũng cần phải biết tu trì để cầu nguyện giúp cho bé Karen hết bệnh, và con nghe đâu chú Nông cũng có vấn đề tâm thần nên hay buồn bã.

Hai ngày sau con có gọi lại hỏi thăm bé Karen thì được nghe là bé đã bắt đầu ăn được và đi học lại rồi (mấy hôm trước từ lúc về Anh Quốc thì ở nhà vì đau bụng quá nên không đi học được). Bụng thì lâu lâu cũng còn đau ngầm ngầm nhưng không như hồi trước nữa và khi bị đau như vậy thì bé niệm NBC và xoa xoa bụng thì thấy đỡ đau. Cả 3 người trong gia đình đều niệm NBC mỗi ngày.

Một tuần sau đó con cũng có điểm đạo cho chú Nông qua điện thoại và ấn chứng là chú đã khóc rất là nhiều mà cố dừng lại cũng không được. Chú lại nhớ thuộc lòng NBC và đã đọc lại rất chuẩn cho con nghe.

Ba tuần sau khi điểm đạo, con có nói chuyện với gia đình thì bây giờ bé Karen đã đỡ rất nhiều… bé đã biết ăn ngon và đã lên cân hơn trước. Bé cũng vẫn đi học mỗi ngày và sự đau bụng thì bớt nhiều mặc dầu chưa hết hẳn. Bé không có đeo theo mẹ như trước nữa. Mỗi ngày cả nhà đều niệm chú, và bé vẫn niệm chú và xoa bụng khi thấy bụng đau. Con cũng nghe đâu bác sĩ gia đình đã cho thêm trụ sinh để trị viêm đường tiểu. Còn chú Nông thì cảm thấy mỗi lần mà cảm thấy buồn phiền trong lòng thì lại niệm NBC và chú đã cảm thấy bình an hơn. Tất cả gia đình đều có lời cảm ơn cho pháp môn của Tổ Thầy.

Thật ra sự thật hư thế nào về những lời của những pháp sư mà gia đình này đã nhờ vả thì con cũng không rõ, nhưng quan trọng nhất phải là kết quả chứ không phải những lời giải thích. Con chỉ biết là gia đình bé Karen thật đã là có phước duyên khi gặp được pháp môn của Tổ Thầy và đã nhận được lễ điểm đạo và NBC. Con chắc rằng các vị độ của những thành viên trong gia đình sẽ từ từ dạy dỗ và giúp đỡ cho họ trên đường đạo, giúp cho họ giảm được nghiệp quả để lần hồi có được phước đức, nếu họ tiếp tục tu học.

Em trai con (T, 39 tuổi) thấy sự việc linh nghiệm như vậy nên hỏi con về NBC. Thật ra con đã điểm đạo cho nó hồi năm trước nhưng lúc đó nó ngồi niệm khoảng chừng có 5 phút rồi nói không có gì hết. Con và nó nói chuyện qua điện thoại. Con hỏi lại thật là không cảm thấy gì hết?… thì nó trả lời là nó thấy hai bàn tay nó tê tê giống như mỗi lần nó ghiền điếu thuốc lá! Lúc đó nó chưa chịu niệm chú vì sợ là chưa giữ được ngũ giới một cách nghiêm chỉnh. Con lại giải thích cho nó nghe giữ ngũ giới là chuyện bình thường, mà người lương thiện nào cũng có thể giữ được, vì đó cũng là những luật của xã hội. Con đề nghị điểm đạo lại cho nó để nó có được ấn chứng rõ ràng hơn. Nó đồng ý nhưng hẹn để kỳ sau gặp mặt thì đđ luôn. Con nói không cần đợi phải gặp mặt, con sẽ điểm đạo cho nó qua điện thoại ngay bây giờ luôn. Và con niệm danh hiệu Quan Thế Âm bồ tát cho nó. Sau đó, kêu nó ra bàn thờ ngồi niệm khoảng 10 phút rồi gọi lại cho con biết kết quả. Hai mươi phút sau, đợi hoài không thấy nó gọi lại nên con gọi lại cho nó, thì nó nói ‘em mới vừa niệm xong… mà sao lần này em ngồi chấp tay lâu mà không thấy mỏi gì hết và thời gian như là đã trôi qua rất nhanh… 20 phút mà giống như là có 5 phút thôi. Còn một điều nữa là em cảm thấy hai bàn tay em bị dính chặt lại với nhau, em cố ý tách hai bàn tay ra nhưng nó vẫn dính chặt lại với nhau như cũ!
Gần đây con hỏi lại nó việc nó trì NBC, nó nói nó thuộc được ba câu chú rồi, còn hai câu kia từ từ nó học.

Con xin cảm ơn Tổ Thầy từ đáy lòng với những gì con đã được chỉ dạy.
Con xin đảnh lễ Tổ Thầy.Trích nguồn : http://www.vutruhuyenbi.com/forum/viewt … a và start = 10 24.01.10 Con kính xin báo cáo giải trình việc làm đạo của con trong tuần qua lên Tổ Thầy. Ngày 14.01.101. Nữ ( Tina ), Anh Giáo. Cô này nghe những người khác được đđ có ấn chứng nên cũng lại xin được đđ. Ấn chứng : Cảm thấy ấm cúng vòng quanh thân thể và trước mắt thật là sáng mặc dầu mắt nhắm kín. Ngày 18.01.102. Nữ ( Tina W ), Anh Giáo. Ấn chứng : Cảm thấy rất bình an. Người này là bịnh nhân bị nhức đầu kinh niên, mắt không tốt và bịnh đau tim. 3. Nữ ( Sharon ), Anh Giáo. Ấn chứng : Cảm thấy bình an và ấm cúng. Người này cũng không tin vào đạo lắm. 4. Nữ ( Clare ), Anh Giáo. Ấn chứng : Vừa dứt lời niệm xong là cô này nói ngay sao cổ của cô ta nóng quá. Lúc đó con thấy mặt cô đỏ lên hẳn. Sau khi niệm khoảng chừng 10 phút thì cô ta nói cảm thấy mặt, cổ và vai nóng và tim thì đập mạnh và nhanh. Cô ta nói thật là không ngờ có ấn chứng nhanh như thế. Cô này hồi trước cũng không tin vào đạo lắm … cô ta bị bịnh đau khớp kinh niên và sau khi đđ xong có nói với con là cũng đang bị bịnh ung thư vú. Con có chỉ niệm thần chú Úm Lam. Ngày 20.01.105. Nữ, niệm nhân danh Thượng Đế ( Doreen H ). Bà này hồi trước ngoan đạo lắm cũng ở trong hội của nhà thời thánh Anh Giáo nhưng từ từ thấy những việc làm trong giáo phái không hợp với mình nên không tin nữa mặc dầu vẫn tin có Thượng Đế. Ấn chứng : Cảm thấy bình an và đi vào thiền định như thể đang ở một nơi nào khác mặc dầu biết ở chung quanh đang ồn ào. Bà ta cũng thường đi tập Thái Cực Quyền và thường đi vào thiền định lúc ngồi thiền. Ngày 21.01.106. Nữ ( Susan F ), Thiên Chúa Giáo. Ấn chứng : Cảm thấy đầu ấm và bình an. 7. Nữ ( Joy F ), Anh Giáo. Cô này bị bịnh khô mắt kinh niên. Ấn chứng : Cảm thấy mắt trơn trơn và không thấy khô nữa. Cô thấy linh nghiệm quá nên con chỉ cho niệm thần chú Úm Lam. Ngày 22.01.108. Nam ( Gilbert S ). Chuyện này thật là ấn tượng nên con xin được dài dòng kể lại. Ông này ( khoãng 80 tuổi ) là một bịnh nhân tới gặp con hai ngày trước đây. Vừa mới bước vào phòng thao tác ngồi xuống là nói : ‘ .. tôi bị đau hai cái chân quá chừng mà không ai giúp được hết và còn bị bón nữa phải uống thuốc hoài. ’ Lúc trước, nghe tới đây là con thường nói thầm trong bụng là ‘ .. ông tới đây mà kể chuyện đau chân và bụng với người trình độ về mắt thì xui rồi, tui biết gì mà giúp cho ông được ! ’ … nhưng giờ đây con lại có ý nghĩ khác là hoàn toàn có thể ông này được Chư Vị đưa đẩy tới đây để mà con giúp đđ cho. Nghĩ như vậy nên con cứ để cho ông ta nói xong rồi hỏi : ‘ … thế còn mắt ông có yếu tố gì không ? ’ ông ta nói ‘ .. cũng vậy ’ .. thế rồi con khám mắt cho ông ta xong nói không có gì biến hóa nên cứ việc dùng thuốc nhỏ mắt như trước. Xong việc mắt … con mới hỏi lại việc đau chân thì ông ta kể bị đau bắp chân và bàn chân lâu rồi … có được đi khám với những bác sĩ trình độ về khoa thần kinh và được qua nhiều phép cách chẩn đoán để tìm hiểu và khám phá nguyên do tại sao bị như vậy … nhưng rất tiếc ở đầu cuối vẫn không tìm ra lời chẩn đoán. Bây giờ giấc ngủ thường bị cắt đoạn vì đau quá phải thức dậy. Nghe xong con mới nói rằng thật ra đây không phải là trình độ của con nên không hề trị cho ông ta được … nhưng nếu muốn con sẽ chỉ cho cách cầu nguyện … biết đâu được hoàn toàn có thể giúp cho đỡ đau chân. Ông ta thấy hơi lạ lạ .. nhưng cũng nói là … ’ … sao nói thử tui nghe coi. ’ Con lại hỏi ông ta có theo đạo giáo nào không và có tin vào Thánh Thần và Thượng Đế không ? Ông ta phủ nhận nói không là vì lúc ông còn trẻ có đi lính và xuất hiện trong cuộc chiến tranh ở Triều Tiên vào đầu thập niên 1950 … và những việc ông thấy ở cuộc chiến tranh và ở những nhà thời thánh Anh Giáo đã cho ông ấn tượng rất xấu về yếu tố tâm linh và sau cuối là ông đã tin rằng không có Thượng Đế cũng không có Thánh Thần và đạo giáo gì hết. Thế thì con mới nói thật ra mặc dầu ông ta vô thần mà còn tốt hơn những người có theo đạo mà lại cuồng tín và chấp pháp … ít ra ông cũng không có tranh cải với ai là đạo mình hay nhất và tổng thể những người khác là ngoại đạo và tà đạo … nhưng thật ra : ’ … tôi tin có Thượng đế và Thánh Thần và nếu ông muốn thử chứng tỏ điều đó thì tôi sẽ chỉ cho một cách. ’ Con cũng có nói chút ít về luật nhân quả … và sau đó thì ông ta cũng nói : ‘ … tui bị đau chân quá nên cách gì tui cũng thử coi. ’ Con kêu ông ta niệm theo ‘ Nhân danh Thượng Đế ’ và kêu ông ta cứ cầu nguyện với những Thánh thần để được trợ giúp. Niệm xong rồi con nói thôi ông ra ngoài phòng tìm chổ yên tịnh rồi cầu nguyện … vì con phải gặp bịnh nhân khác. Ông ta lưỡng lự rồi mới nói .. ’ ở ngoài có bà vợ mà bà này lại không tin cái gì hết nên tui sợ ra ngoài đó có yếu tố … thôi để tui về nhà rồi cầu nguyện sau. ’ Nghe tới đây con thấy cũng tội nghiệp ông cụ … lơ tơ mơ hồi nữa về nhà không có cơm ăn vì bà vợ giận không nấu cơm ! Thế rồi con nói : ‘ .. thôi được rồi ông cứ việc ngồi đây mà niệm … tôi cho ông 10 phút của tôi. ’ Và ông cụ mở màn nhắm mắt và cầu nguyện …… khoãng 10 phút sau ông cụ mở mắt ra và lấy tai dụi mắt và lắc lắc cái đầu. Con mới hỏi : ‘ … sao, ông có cảm nhận cái gì khác lạ không ? ’ Ông cụ không vấn đáp … con lặp lại câu hỏi .. ông cụ vẫn không vấn đáp mà cứ lấy tay dụi mắt và lắc lắc cái đầu rồi nhìn lên trần nhà và có một nét mặt thật là …. không ngờ được và như thể rưng rưng nước mắt. Thấy nét mặt này con cũng thấy xúc động vì biết rằng những Chư vị đã hiển linh. Hỏi hai ba lần ông cụ vẫn không vấn đáp nên con hỏi : ‘ … ông cụ đã thấy một cái gì linh nghiệm phải không ? ’ Đến lúc đó ông cụ mới gật đầu và nói ‘ Đúng vậy ! ’ Con mới kêu ông cụ kể lại thì ông ta mới thuật lại : ‘ … tui nghe có giọng nói … và nói gì với tui điều gì đó … nhưng tui không hiểu là đang nói gì vì không phải là tiếng anh quốc cũng không phải tiếng Triều Tiên mà giống như tiếng Khu vực Đông Nam Á … như thể tiếng Nước Trung Hoa vậy đó. Rồi tui cảm thấy hai bắp chân nóng lên và giờ đây sự đau đớn đã đỡ hơn hồi nãy nhiều rồi. Lúc đó tui trọn vẹn tỉnh táo … mà thật sự không ngờ được việc này đã xảy ra như vầy. Thiệt là không ngờ được ! ’ Con hỏi ông cụ thế giờ đây có tin là có Thánh Thần và Thượng Đế không ? Ông cụ vấn đáp : ‘ … tui không biết nhưng tin chắc là có cái gì đó vì tui vừa mới trải qua kinh nghiệm tay nghề vừa qua. ’ Ông cụ lại phủ nhận lần nữa … như là chưa tin hẳn những gì mình đã trải qua vừa qua. Sau đó thì ông cụ lại hỏi .. ’ .. tui hoàn toàn có thể cầu nguyện theo cách hồi nãy khi tui về nhà không ? ’ Con nói không phải chỉ đương nhiên là được mà con còn khuyên ông cụ phải tiếp tục cầu nguyện để được ân huệ của Thánh Thần. Con cũng chỉ cho ông cụ đọc thần chú Úm Lam. Con có nói nếu thấy có sự linh nghiệm thì nên chỉ cho người khác biết .. và ông cụ đã nói là có biết nhiều bạn già cũng bị bịnh đủ thứ và ông sẽ chỉ cho họ. Câu chuyện trên có nhiều ấn tượng so với con là vì khi con nhớ tới nét mặt của ông cụ thì lòng con có thật nhiều cảm hứng. Trong tuần qua có hai người được đđ nhưng chưa có ấn chứng. Con xin đãnh lễ Tổ Thầy. Con xin báo cáo giải trình lại chuyện điểm đạo cho một mái ấm gia đình theo đạo Công Giáo. Khoảng 3 tuần trước đây, có một chiều em trai con gọi nói vợ của nó có một người chị em chú bác bị bệnh đau bụng mà trị hoài không hết, hỏi con có cách nào giúp không. Con kêu đi khám với bác sĩ mái ấm gia đình coi hoàn toàn có thể trị được không … thì lúc đó con mới nghe kể đầu đuôi câu truyện … Chuyện là … mái ấm gia đình của người bà con chú bác tổng thể là 3 người gồm có chú Nông ( khoảng chừng 50 mấy ), thím Iva ( 30 mấy ) và người em bà con tên Karen ( 7 tuổi ). Vào dịp trước Giáng Sinh 2009, cả mái ấm gia đình đã đi Phi Luật Tân thăm bà con ở đó. Buổi sáng đó, họ đi cúng mộ ông ngoại bé Karen. Sau khi thăm viếng mộ về, thì bé kêu là đau bụng, nhưng cả nhà không chú ý lắm, và chiều hôm đó họ còn đi tắm ở một cái hồ gần nhà, nơi có nhiều hành khách ưa thích. Bé Karen sau đó thì cứ kêu là đau bụng và không nhà hàng siêu thị gì nhiều. Bé được đưa đi bác sĩ Tây y thì được chẩn đoán là không có gì … nhưng thực trạng bé vẫn không biến hóa. Bé Karen nói ở cổ họng có cái gì giống như tóc chận ngang ở đó, khiến bé không nuốt nước miếng được. Cả nhà không biết làm thế nào, bèn đưa bé Karen đi gặp một pháp sư mặc dầu cả nhà đều theo đạo Công Giáo. Pháp sư sau khi gặp bé Karen thì nói là ông ta thấy ông ngoại của bé vì thương cháu gái quá nên mới ‘ đi theo ’ … và rồi mới khuyên là cả nhà nên sắm hương lễ và ra nơi mộ của ông để cúng vái, cầu xin ông đừng theo bé nữa. Gia đình y lời làm theo. Sau đó pháp sư cũng đã niệm chú vào một chai dầu để thoa vào bụng của bé Karen. Sau khi thoa dầu xong thì bé có đỡ một chút ít nhưng chưa thật hết. Đến lúc đó là mái ấm gia đình lại phải trở lại Anh Quốc, và bệnh của bé Karn lại tái phát, bé bị cơn đau bụng quằn quại làm bé khóc rất thảm thương. Có nhiều đêm bé Karen bị đau quá không ngủ được, bé kêu mẹ cầu nguyện với Chúa giúp cho bé vì ‘ đau quá chắc con chết mất ’. Bé cũng đã mất nhà hàng như trước và vẫn nói cảm thấy bị ‘ tóc ’ vướng ở cổ họng. Gia đình lại đem bé đi bác sĩ mái ấm gia đình và được chẩn đoán là bị viêm phổi nhẹ và điều trị bằng thuốc trụ sinh. Sau khi uống hết số thuộc trụ sinh, bệnh tình của bé vẫn không đổi khác nên một lần nữa mái ấm gia đình lại nhờ đến một pháp sư khác ở Luân Đôn. Pháp sư này nói bà ta có thấy mấy ‘ dấu chân của một người lùn ’ ở trên sống lưng của bé … bà ta nói người lùn này có nét mặt không có dữ lắm hoàn toàn có thể là một vị thần ở cái hồ mà mái ấm gia đình đã có lần tới tắm khi còn ở Phi Luật Tân. Có thể bé Karen đã phá phách gì đó khi đi tắm ở hồ nên bị vị thần này trừng phạt. Nghe tới đây thì con xin chuyện trò với Iva, mẹ của Karen, và ý kiến đề nghị điểm đạo cho Iva và Karen qua điện thoại cảm ứng. Con đọc câu : Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh thần “. Nhưng hai mẹ con họ đều không nhận được ấn chứng. Con hẹn ngày mai con sẽ tới nhà họ để điểm đạo lại cho cả mái ấm gia đình. Khi con đến nhà thì chỉ có thím Iva và Karen ở nhà, còn chú Nông thì phải đi làm. Lần nầy điểm đạo đứng trước hình tượng của Chúa Giêsu và Đức mẹ Maria, và vẫn đọc câu Nhân danh Cha, và Con và Đức Chúa Thánh thần. Sau đó thì hai mẹ con ngồi xuống để liên tục cầu nguyện. Sau đó khi con hỏi họ có cảm nhận được gì không, Thím Iva nói cảm thấy trong lòng rất là bình an, và cảm xúc nhịp tim đập rất mạnh. Bé Karen thì cảm thấy trong bụng nhột nhột. Sau đó con trao NBC cho hai mẹ con để hành trì. Điều làm con quá bất ngờ là mặc dầu chỉ mới có 7 tuổi mà khi điểm đạo hay khi đọc NBC thì bé Karen lại đọc rất trôi chảy, còn hay hơn mẹ bé nữa. Con cũng khuyên là chú Nông cũng cần phải biết tu trì để cầu nguyện giúp cho bé Karen hết bệnh, và con nghe đâu chú Nông cũng có yếu tố tinh thần nên hay buồn bã. Hai ngày sau con có gọi lại hỏi thăm bé Karen thì được nghe là bé đã khởi đầu ăn được và đi học lại rồi ( mấy hôm trước từ lúc về Anh Quốc thì ở nhà vì đau bụng quá nên không đi học được ). Bụng thì lâu lâu cũng còn đau ngầm ngầm nhưng không như hồi trước nữa và khi bị đau như vậy thì bé niệm NBC và xoa xoa bụng thì thấy đỡ đau. Cả 3 người trong mái ấm gia đình đều niệm NBC mỗi ngày. Một tuần sau đó con cũng có điểm đạo cho chú Nông qua điện thoại cảm ứng và ấn chứng là chú đã khóc rất là nhiều mà cố dừng lại cũng không được. Chú lại nhớ thuộc lòng NBC và đã đọc lại rất chuẩn cho con nghe. Ba tuần sau khi điểm đạo, con có chuyện trò với mái ấm gia đình thì giờ đây bé Karen đã đỡ rất nhiều … bé đã biết ăn ngon và đã lên cân hơn trước. Bé cũng vẫn đi học mỗi ngày và sự đau bụng thì bớt nhiều mặc dầu chưa hết hẳn. Bé không có đeo theo mẹ như trước nữa. Mỗi ngày cả nhà đều niệm chú, và bé vẫn niệm chú và xoa bụng khi thấy bụng đau. Con cũng nghe đâu bác sĩ mái ấm gia đình đã cho thêm trụ sinh để trị viêm đường tiểu. Còn chú Nông thì cảm thấy mỗi lần mà cảm thấy buồn chán trong lòng thì lại niệm NBC và chú đã cảm thấy bình an hơn. Tất cả mái ấm gia đình đều có lời cảm ơn cho pháp môn của Tổ Thầy. Thật ra thực sự hư thế nào về những lời của những pháp sư mà mái ấm gia đình này đã nhờ vả thì con cũng không rõ, nhưng quan trọng nhất phải là tác dụng chứ không phải những lời lý giải. Con chỉ biết là mái ấm gia đình bé Karen thật đã là có phước duyên khi gặp được pháp môn của Tổ Thầy và đã nhận được lễ điểm đạo và NBC. Con chắc rằng những vị độ của những thành viên trong mái ấm gia đình sẽ từ từ dạy dỗ và trợ giúp cho họ trên đường đạo, giúp cho họ giảm được nghiệp quả để lần hồi có được phước đức, nếu họ liên tục tu học. Em trai con ( T, 39 tuổi ) thấy vấn đề linh nghiệm như vậy nên hỏi con về NBC. Thật ra con đã điểm đạo cho nó hồi năm trước nhưng lúc đó nó ngồi niệm khoảng chừng có 5 phút rồi nói không có gì hết. Con và nó trò chuyện qua điện thoại cảm ứng. Con hỏi lại thật là không cảm thấy gì hết ? … thì nó vấn đáp là nó thấy hai bàn tay nó tê tê giống như mỗi lần nó ghiền điếu thuốc lá ! Lúc đó nó chưa chịu niệm chú vì sợ là chưa giữ được ngũ giới một cách nghiêm chỉnh. Con lại lý giải cho nó nghe giữ ngũ giới là chuyện thông thường, mà người lương thiện nào cũng hoàn toàn có thể giữ được, vì đó cũng là những luật của xã hội. Con đề xuất điểm đạo lại cho nó để nó có được ấn chứng rõ ràng hơn. Nó chấp thuận đồng ý nhưng hẹn để kỳ sau gặp mặt thì đđ luôn. Con nói không cần đợi phải gặp mặt, con sẽ điểm đạo cho nó qua điện thoại thông minh ngay giờ đây luôn. Và con niệm thương hiệu Quan Thế Âm bồ tát cho nó. Sau đó, kêu nó ra bàn thờ cúng ngồi niệm khoảng chừng 10 phút rồi gọi lại cho con biết tác dụng. Hai mươi phút sau, đợi hoài không thấy nó gọi lại nên con gọi lại cho nó, thì nó nói ‘ em mới vừa niệm xong … mà sao lần này em ngồi chấp tay lâu mà không thấy mỏi gì hết và thời hạn như thể đã trôi qua rất nhanh … 20 phút mà giống như là có 5 phút thôi. Còn một điều nữa là em cảm thấy hai bàn tay em bị dính chặt lại với nhau, em cố ý tách hai bàn tay ra nhưng nó vẫn dính chặt lại với nhau như cũ ! Gần đây con hỏi lại nó việc nó trì NBC, nó nói nó thuộc được ba câu chú rồi, còn hai câu kia từ từ nó học. Con xin cảm ơn Tổ Thầy từ đáy lòng với những gì con đã được chỉ dạy. Con xin đảnh lễ Tổ Thầy .

Source: https://mix166.vn
Category: Bí Ẩn

Xổ số miền Bắc