Chap 4. “Em cũng thấy mấy thứ nhỏ nhỏ dễ thương lắm.”

                                                                                  


Sungwoon có thêm một vài người mua mới – không nhiều đến mức khiến anh xao nhãng việc làm luận văn nhưng cũng đủ để khiến anh bận rộn suốt ngày. Anh thậm chí còn còn có vài khách quen – chú mèo già Jinhae của một bà lão sống cách hai dãy nhà, thường được đưa đến mỗi lần bà đi chùa. Cả hai nhóc mèo mướp của bạn Yongguk trên hội mèo Facebook nữa, chính bới đương nhiên, Yongguk sẽ là thành viên của một hội mèo trên Facebook ¯ \ ( ツ ) / ¯

Và Daniel, cậu hay đưa Rooney và Peter qua mỗi mười hay mười hai ngày. Sungwoon tự hỏi Daniel nhớ mẹ đến mức nào mà cuối tuần nào cũng về Busan. Nhưng không phải là Sungwoon than phiền gì đâu bởi anh tự dưng lại được gặp Daniel nhiều hơn, Rooney và Peter cũng đã quen với chỗ của Sungwoon rồi nên hai đứa c ũng không khó chiều lắm nữa. Peter và Rcy thậm chí còn hình thành mối quan hệ cùng đứng đầu khi Peter có ở đây.

Sau năm tuần kinh doanh thương mại dịch vụ suôn sẻ, Sungwoon nhận được một hộp đựng đầy mèo con chỉ tầm 1 tuần tuổi tìm thấy trong gara gần đấy từ một người hàng xóm, chắc bác này nghĩ Sungwoon đang mở TT cho mèo lạc nên đã đem đến. Rõ là không thấy mèo mẹ đâu cả và mấy nhóc mèo con thì đã khóc mấy ngày rồi . Yongguk phát cuồng vì mấy nhóc mèo và cứ thủ thỉ với cái hộp, sau đó mới bảo Taehyun chạy ra shop mua vài hộp sữa để cho mấy bé ăn. Còn Sungwoon thì lục nhà kho mất 20 phút mới tìm được một cái hộp sạch để chuyển mấy đứa vào, cùng lúc tự hỏi thế quái nào đời mình lại đến mức thế này ( ● ' Д ` ● ) Đã tới lúc Daniel đón Peter và Rooney ( hai đứa thực ra nãy giờ đang bị nhốt trong phòng Yongguk với Tolbi và Rcy cùng với chú mèo già Jinhae phòng trường hợp mấy đứa làm mấy bé mèo con hoảng sợ ) nhưng Sungwoon trọn vẹn quên mất bởi trong đầu anh giờ chỉ nghe tiếng meow meow của mấy bé mèo xinh phát khóc lên được thôi. Anh trọn vẹn quên mất Daniel ( đúng là một chiến công luôn (  ̄ ∇  ̄ ) ) cho tới khi mở cửa ra nhìn thấy Daniel đang cười tươi trước mặt . " Trời ơi, mèo con kìa, " Daniel nói, đúng chuẩn hơn là réo ( lên một tông mà Sungwoon chưa khi nào nghĩ là Daniel hoàn toàn có thể tạo ra ) và chạy vèo tới chỗ Yongguk đang ngồi xổm cho mèo ăn " Anh lấy mèo ở đâu vậy ? "

"Rõ chỗ này là trại tị nạn cho mèo mà" Sungwoon thở dài và đóng cửa lại "Có người bỏ chúng ở đây. Anh đang tìm trên mạng xem có chỗ nào để gửi chúng lại không."

" Và không " Anh nói rành mạch với Yongguk khi cậu nhìn lên đầy mong đợi " Chúng ta không nhận nuôi thêm mèo đâu nhé " " Em sẽ nhận nuôi một bé nếu như em không sợ Peter sẽ thịt luôn nó " Daniel nói đầy tiếc nuôi. " Chúng bé xíu à, anh nhìn này " Cậu nói, giơ giơ ra một bé mèo đang bám lấy và say sưa gặm ngón tay cậu . Dễ thương thật ... ( ♥‿♥ )

Lũ mèo ý! 

" Em có biết trạm nào tốt không ? " Sungwoon hỏi. " Em đang là thầy thuốc thú ý thực tập mà " " Em có biết. Một giáo sự của em có điều hành quản lý một chỗ. Anh có muốn em mang chúng đi luôn không ? " Yongguk mở màn rên rĩ nhõng nhẽo .
Xổ số miền Bắc