Văn học – Wikipedia tiếng Việt

” Văn ” đổi hướng tới đây. Đối với những định nghĩa khác, xem Văn ( khuynh hướng )

Văn học theo cách nói chung nhất, là bất kỳ tác phẩm nào bằng văn bản. Hiểu theo nghĩa hẹp hơn, thì văn học là dạng văn bản được coi là một hình thức nghệ thuật, hoặc bất kỳ một bài viết nào được coi là có giá trị nghệ thuật hoặc trí tuệ, thường là do cách thức triển khai ngôn ngữ theo những cách khác với cách sử dụng bình thường. Trong các định nghĩa hiện đại hơn, văn học bao hàm cả các văn bản được nói ra hoặc được hát lên (văn học truyền miệng). Sự phát triển trong công nghệ in ấn đã cho phép phân phối và phát triển các tác phẩm chữ viết, và tạo ra loại văn học điện tử.

Văn học có thể phân loại thành: hư cấu hoặc phi hư cấu (theo nội dung), và thơ hoặc văn xuôi (theo hình thức). Thể loại văn xuôi có thể phân loại tiếp thành tiểu thuyết, truyện ngắn và kịch bản. Các tác phẩm văn học có thể được phân loại theo từng giai đoạn lịch sử được nhắc đến, hoặc một số thể loại nội dung hoặc hành văn đặc thù (bi kịch, hài kịch, lãng mạn, gợi tình,…)

Các định nghĩa[sửa|sửa mã nguồn]

Các định nghĩa của văn học đã đổi khác theo thời hạn : đó là một ” định nghĩa phụ thuộc vào văn hóa truyền thống “. [ 1 ] Ở Tây Âu trước thế kỷ 18, văn học biểu lộ toàn bộ những cuốn sách và văn bản. Một ý nghĩa hạn chế hơn của thuật ngữ này Open trong thời kỳ Lãng mạn, trong đó nó khởi đầu phân định là những tác phẩm viết ” giàu trí tưởng tượng “. [ 2 ] Các cuộc tranh luận đương đại về những gì cấu thành nên văn học hoàn toàn có thể được xem là trở lại với những ý niệm cũ hơn, bao quát hơn ; nghiên cứu và điều tra văn hóa truyền thống, ví dụ, lấy làm chủ đề nghiên cứu và phân tích cả hai thể loại phổ cập và thiểu số, bên cạnh những tác phẩm tầm cỡ .

Định nghĩa đánh giá giá trị của văn học coi nó chỉ bao gồm những tác phẩm có chất lượng cao hoặc sự khác biệt, tạo thành một phần của truyền thống được gọi là belles-lettres (‘tác phẩm giá trị’). Kiểu định nghĩa này được sử dụng trong Encyclopædia Britannica Eleventh Edition (1910-11) khi nó phân loại văn học là “thể hiện tốt nhất của tư tưởng chuyển thể thành văn bản.” [5] Vấn đề trong quan điểm này là không có định nghĩa khách quan về những gì cấu thành “văn học”: bất cứ thứ gì cũng có thể là văn học, và bất cứ thứ gì mà được coi là văn học đều có khả năng bị loại trừ, vì các đánh giá về giá trị có thể thay đổi theo thời gian.

Định nghĩa hình thức là ” văn học ” tạo ra hiệu ứng thơ ca ; đó là ” văn chương ” hay ” thi pháp ” của văn học phân biệt nó với lời nói thường thì hoặc những loại văn bản khác ( ví dụ, báo chí truyền thông ). [ 6 ] Jim Meyer coi đây là một đặc thù có ích trong việc lý giải việc sử dụng thuật ngữ này có nghĩa là tài liệu được xuất bản trong một nghành đơn cử ( ví dụ : ” văn học khoa học ” ), vì văn bản đó phải sử dụng ngôn từ theo những tiêu chuẩn đơn cử. [ 8 ] Vấn đề với định nghĩa chính thức là để nói rằng văn học đi lệch khỏi cách sử dụng ngôn từ thường thì, thứ nhất phải xác lập những cách sử dụng đó ; điều này thật khó khăn vất vả vì ” ngôn từ thường thì ” là một phạm trù không không thay đổi, khác nhau tùy theo những phạm trù xã hội và trong lịch sử dân tộc .
Thể loại văn học là một phương pháp phân loại văn học. [ 10 ] Tuy nhiên, cách phân biệt thể loại văn học như vậy hoàn toàn có thể đổi khác, và đã được sử dụng theo những cách khác nhau trong những thời kỳ và truyền thống cuội nguồn khác nhau .
Điêu khắc ở Berlin diễn đạt một chồng sách trên đó được ghi tên của những nhà văn vĩ đại người Đức .Lịch sử văn học theo sát sự tăng trưởng của nền văn minh. Khi được định nghĩa độc quyền là tác phẩm được viết ra, văn học Ai Cập cổ đại, cùng với văn học Sumerian, được coi là văn học truyền kiếp nhất quốc tế. [ 12 ] Các thể loại chính của văn học thời kỳ Ai Cập cổ đại – văn bản giáo huấn, thánh ca, lời cầu nguyện, và truyện cổ tích được viết gần như trọn vẹn bằng thơ ; trong khi sử dụng hình thức thơ ca hoàn toàn có thể nhận ra rõ ràng, giai điệu của câu thơ là không rõ ràng. Hầu hết văn học Sumerian là thơ ca, [ 16 ] vì nó được viết bằng những dòng căn lề trái, [ 17 ] và hoàn toàn có thể chứa những tổ chức triển khai dựa trên dòng như khớp nối thơ hoặc khổ thơ ,Các quy trình tiến độ lịch sử dân tộc khác nhau được phản ánh trong văn học. Các saga quy mô vương quốc và bộ lạc, những câu truyện kể về nguồn gốc của quốc tế và những phong tục, và những lịch sử một thời nhiều lúc mang thông điệp đạo đức hoặc ý thức, chiếm lợi thế trong thời đại tiền đô thị. Các sử thi của Homer, có niên đại từ thời trung cổ đến trung đại và sử thi Ấn Độ vĩ đại của thời kỳ sau đó, đã có nhiều dẫn chứng về chủ quyền lãnh thổ tác giả văn học có chủ ý, sống sót như những lịch sử một thời truyền kiếp qua truyền thống lịch sử truyền miệng trong một thời hạn dài trước khi được ghi chép lại trên giấy .Văn học trong toàn bộ những hình thức của nó hoàn toàn có thể được coi là hồ sơ bằng văn bản, mặc dầu bản thân văn học là thực tiễn hay hư cấu, vẫn trọn vẹn hoàn toàn có thể giải thuật những sự kiện trải qua những thứ như hành vi và lời nói của nhân vật hoặc phong thái viết của tác giả và hàm ý đằng sau những từ ngữ. Cốt truyện không chỉ nhằm mục đích mục tiêu vui chơi ; bên trong nó chứa thông tin về kinh tế tài chính, tâm lý học, khoa học, tôn giáo, chính trị, văn hóa truyền thống và chiều sâu xã hội. Nghiên cứu và nghiên cứu và phân tích văn học trở nên rất quan trọng trong việc học tập về lịch sử vẻ vang loài người. Văn học cung ứng những hiểu biết về cách xã hội đã tăng trưởng và những quy tắc xã hội trong mỗi thời kỳ khác nhau trong suốt lịch sử vẻ vang. Ví dụ, những tác giả hậu văn minh cho rằng lịch sử dân tộc và tiểu thuyết cả hai tạo thành những mạng lưới hệ thống biểu lộ mà theo đó tất cả chúng ta có ý nghĩa về quá khứ. [ 18 ] Người ta chứng minh và khẳng định rằng cả hai điều này là ” diễn ngôn, cấu trúc của con người, mạng lưới hệ thống biểu lộ và cả hai đều rút ra yêu sách chính của họ so với thực sự từ danh tính đó “. Văn học cung ứng quan điểm về đời sống, điều này rất quan trọng trong việc có được thực sự và hiểu được đời sống của con người trong suốt lịch sử dân tộc và những thời kỳ của nó. [ 19 ] Cụ thể, văn học mày mò những năng lực sống theo những giá trị nhất định trong những thực trạng xã hội và lịch sử dân tộc nhất định .Văn học giúp tất cả chúng ta hiểu những tài liệu tìm hiểu thêm được thực thi trong văn học tân tiến hơn chính do những tác giả thường tìm hiểu thêm truyền thuyết thần thoại và những văn bản tôn giáo cũ khác để diễn đạt những nền văn minh cổ đại như Hellenes và Ai Cập. [ 20 ] Không chỉ có tài liệu viết về từng chủ đề đã nói ở trên, và cách chúng tăng trưởng trong suốt lịch sử dân tộc ( như một cuốn sách về lịch sử kinh tế hoặc một cuốn sách về tiến hóa và khoa học ví dụ điển hình ) mà người ta cũng hoàn toàn có thể khám phá về những điều này trong tác phẩm hư cấu. Các tác giả thường gồm có những khoảnh khắc lịch sử dân tộc trong những tác phẩm của họ, như khi Lord Byron nói về người Tây Ban Nha và người Pháp trong ” Childe Harold’s Pilgrimage : Canto I ” [ 21 ] và bày tỏ quan điểm của mình trải qua nhân vật Childe Harold. Thông qua văn học, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể liên tục phát hiện ra thông tin mới về lịch sử vẻ vang. Tất cả những nghành học thuật đều có nguồn gốc trong văn học. [ 22 ] tin tức trở nên thuận tiện hơn để truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác một khi tất cả chúng ta mở màn ghi chép nó. Cuối cùng, tổng thể mọi thứ đã được viết ra, từ những thứ như giải pháp chữa trị tại nhà và cách chữa bệnh, hoặc cách kiến thiết xây dựng nơi trú ẩn cho những truyền thống lịch sử và thực hành thực tế tôn giáo. Từ đó mọi người hoàn toàn có thể nghiên cứu và điều tra văn học, cải tổ sáng tạo độc đáo, nâng cao kỹ năng và kiến thức của chúng tôi và những nghành nghề dịch vụ học thuật như nghành y tế hoặc ngành nghề hoàn toàn có thể được mở màn. Theo cách tương tự như như sách vở mà tất cả chúng ta nghiên cứu và điều tra ngày này liên tục được update khi tất cả chúng ta liên tục tăng trưởng và học hỏi ngày càng nhiều .

Khi văn hóa đô thị phát triển hơn, các học viện đã cung cấp một phương tiện truyền tải cho văn học sáng tác và triết học trong các nền văn minh sơ khai, dẫn đến sự phổ biến của văn học ở Trung Quốc cổ đại, Ấn Độ cổ đại, Ba Tư và Hy Lạp cổ đại và La Mã. Nhiều tác phẩm của các thời kỳ trước, thậm chí ở dạng tường thuật, có một mục đích đạo đức hoặc giáo huấn bí mật, chẳng hạn như Panchatantra tiếng Phạn hoặc Metamorphoses của Ovid. Văn học chính kịch và châm biếm cũng được phát triển khi văn hóa đô thị tạo ra lượng khán giả công chúng lớn hơn, và sau đó là độc giả, cho sản xuất văn học. Thơ trữ tình (trái ngược với thơ sử thi) thường là đặc sản của triều đình và giới quý tộc, đặc biệt là ở Đông Á nơi các bài hát được giới quý tộc Trung Quốc sưu tầm thành thơ, đáng chú ý nhất là Kinh Thi. Trong một thời gian dài, thơ của những bản nhạc trước thời kỳ có chữ viết phổ biến và các bài hát xen kẽ với thơ và cuối cùng đã ảnh hưởng đến thơ trong môi trường văn học.

Ở Trung Quốc cổ đại, văn học sơ khai chủ yếu tập trung vào triết học, lịch sử, khoa học quân sự, nông nghiệp và thơ ca. Trung Quốc, cái nôi của nghề làm giấy và in mộc bản hiện đại, đã tạo ra các văn hóa in ấn đầu tiên trên thế giới.[23] Phần lớn văn học Trung Quốc bắt nguồn từ thời kỳ Bách gia chư tử trong triều đại Đông Chu (769‒269 TCN). Các tác phẩm quan trọng nhất trong số này bao gồm các kinh điển của Nho giáo, Đạo giáo, Pháp gia, Mặc gia, cũng như các tác phẩm về khoa học quân sự (ví dụ Binh pháp Tôn Tử của Tôn Tử) và lịch sử Trung Quốc (ví dụ Sử ký Tư Mã Thiên của Tư Mã Thiên). Văn học Trung Quốc cổ đại đã nhấn mạnh vào lịch sử, với liệt kê rất chi tiết các thông tin về các đời vua. Một phần mẫu mực của lịch sử tường thuật về Trung Quốc cổ đại là Tả truyện, được biên soạn không muộn hơn 389 TCN, và được gán cho nhà sử học mù Tả Khâu Minh vào thế kỷ thứ 5 TCN.

Ở Ấn Độ cổ đại, văn học bắt nguồn từ những câu chuyện ban đầu được truyền miệng. Thể loại ban đầu bao gồm kịch, truyện ngụ ngôn, kinh điển và thơ sử thi. Văn học tiếng Phạn bắt đầu với kinh Vệ Đà, có niên đại từ năm 1500-1000 TCN, và tiếp tục với sử thi tiếng Phạn của thời đại đồ sắt Ấn Độ. Veda là một trong những văn bản kinh sách lâu đời nhất. Samhitas (các bộ sưu tập Veda) có niên đại khoảng 1500-1000 TCN, và các văn bản “xung quanh Vệ đà”, cũng như sự tái cấu trúc của Samhitas, có niên đại vào khoảng 1000‒500 TCN, dẫn đến một giai đoạn Vệ đà, kéo dài từ giữa thiên niên kỷ 2 đến giữa thiên niên kỷ thứ 1 TCN, hoặc Thời đại đồ đồng muộn và Thời đại đồ sắt. Khoảng thời gian giữa thế kỷ thứ 6 đến thế kỷ thứ 1 TCN đã chứng kiến sự hình thành và tái cấu trúc của hai sử thi Ấn Độ có ảnh hưởng nhất là MahabharataRamayana, với sự tái cấu trúc của chúng còn kéo dài đến thế kỷ thứ 4 sau Công nguyên. Các tác phẩm văn học lớn khác là Ramcharitmanas & Krishnacharitmanas.

Ở thời kỳ Hy Lạp cổ đại, các sử thi của Homer, người đã viết IliadOdyssey, và Hesiod, người đã viết Works and DaysTheogony, là các tác phẩm sớm nhất và có ảnh hưởng nhất của văn học Hy Lạp cổ đại. Thể loại văn học cổ điển Hy Lạp bao gồm triết học, thơ, lịch sử, hài kịch và chính kịch. Plato và Aristotle là tác giả của các tác phẩm triết học nền tảng của triết học phương Tây, Sappho và Pindar là những nhà thơ trữ tình có ảnh hưởng lớn, và Herodotus và Thucydides là những nhà sử học Hy Lạp đầu tiên. Mặc dù kịch là phổ biến ở Hy Lạp cổ đại, trong số hàng trăm bi kịch được viết và trình diễn trong thời cổ điển, chỉ có một số vở kịch giới hạn của ba tác giả vẫn tồn tại: Aeschylus, Sophocles và Euripides. Các vở kịch của Aristophanes cung cấp các ví dụ thực tế duy nhất về thể loại phim hài được gọi là Hài kịch cũ, hình thức hài kịch Hy Lạp sớm nhất, và trên thực tế được sử dụng để định nghĩa thể loại này.[24]

Lịch sử và những tiểu sử La Mã đã tiên liệu văn học thời Trung cổ sẽ tăng trưởng can đảm và mạnh mẽ với những tác phẩm diễn đạt đời sống của những vị thánh và những biên niên sử kỳ diệu, nhưng hình thức đặc trưng nhất của thời Trung cổ là sự lãng mạn, một câu truyện phiêu lưu và đôi khi kỳ diệu với sức mê hoặc can đảm và mạnh mẽ. Văn học gây nhiều tranh cãi, văn học tôn giáo, văn học chính trị và văn học mang tính giảng dạy đã tăng trưởng nhanh gọn trong thời kỳ Phục hưng như là hiệu quả của sự ý tưởng ra máy in, trong khi sự lãng mạn thời trung cổ đã tăng trưởng thành một dạng dựa nhiều hơn vào nhân vật và tâm ý của câu truyện. Những cuốn tiểu thuyết thời kỳ bắt đầu và có ý nghĩa quan trọng là Tây du ký của Trung Quốc và Faust của Đức .

Trong Thời đại Khai sáng, các nghiên cứu và suy đoán triết học về lịch sử và bản chất con người đã lồng ghép văn học với các phát triển xã hội và chính trị. Phản ứng không thể tránh khỏi là sự bùng nổ của Chủ nghĩa lãng mạn vào cuối thế kỷ 18, giai đoạn này lấy lại thành kiến tưởng tượng và viển vông của những mối tình lãng mạn cũ và văn học dân gian, đồng thời khẳng định sự ưu việt của trải nghiệm và cảm xúc cá nhân. Nhưng khi thế kỷ 19 trôi qua, tiểu thuyết châu Âu phát triển theo chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa tự nhiên, tài liệu tỉ mỉ về cuộc sống thực và các xu hướng xã hội. Phần lớn đầu ra của chủ nghĩa tự nhiên là mang tính luận chiến ngầm, và ảnh hưởng đến sự thay đổi xã hội và chính trị, nhưng tiểu thuyết và kịch thế kỷ 20 đã lùi về phía chủ quan, nhấn mạnh đến động cơ vô thức và áp lực xã hội và môi trường đối với cá nhân. Các nhà văn như Proust, Eliot, Joyce, Kafka và Pirandello tiêu biểu cho xu hướng ghi lại những hiện thực nội tâm hơn là hiện thực bên ngoài.

Thể loại tiểu thuyết cũng cho thấy nó hoàn toàn có thể đặt câu hỏi về trong thực tiễn trong những hình thức của thế kỷ 20, mặc kệ những công thức cố định và thắt chặt của nó, trải qua những thắc mắc của truyện trinh thám mang tính không tin và thực tiễn sửa chữa thay thế của khoa học viễn tưởng. Sự độc lạ giữa những hình thức ” chính thống ” và ” thể loại ” của văn học ( gồm có cả báo chí truyền thông ) liên tục mờ nhạt trong suốt thời hạn cho đến thời đại của tất cả chúng ta. William Burroughs, trong những tác phẩm tiên phong của mình và Hunter S. Thompson đã lan rộng ra việc tường thuật mang tính phim tài liệu thành những công bố chủ quan can đảm và mạnh mẽ sau Thế chiến thứ hai, và những nhà phê bình hậu tân tiến đã chê bai sáng tạo độc đáo về chủ nghĩa hiện thực khách quan nói chung .

Tâm lý học và văn học[sửa|sửa mã nguồn]

Các nhà kim chỉ nan cho rằng văn học được cho phép người đọc tiếp cận những góc nhìn tình cảm tinh xảo trong tính cách con người mà thông thường không dễ tiếp cận. Văn học trong toàn cảnh này giúp tương hỗ sự tăng trưởng tâm ý và hiểu biết của người đọc, được cho phép người đó tiếp cận những trạng thái xúc cảm mà không thuận tiện được người đó bộc lộ ra. D. Mitchell, ví dụ điển hình, lý giải cách một tác giả sử dụng văn học dành cho thanh thiếu niên để miêu tả trạng thái ” kinh ngạc ” mà bà đã trải qua khi còn nhỏ. [ 26 ] Một số nhà nghiên cứu tập trung chuyên sâu vào tầm quan trọng của văn học trong sự tăng trưởng tâm ý của một cá thể. Ví dụ, học ngôn từ sử dụng văn học vì nó trình diễn rõ ràng hoặc tiềm ẩn văn hóa truyền thống, là một yếu tố được coi là quan trọng trong việc học ngôn từ. [ 27 ] Điều này được chứng tỏ trong trường hợp của một điều tra và nghiên cứu cho thấy sự hiện hữu của những giá trị văn hóa truyền thống và những đoạn văn quen thuộc trong văn bản văn học có tác động ảnh hưởng quan trọng như thế nào đến hiệu suất cao đọc tiếng Anh của học viên thiểu số. [ 28 ] Các nhà tâm lý học cũng đã sử dụng văn học như một công cụ hoặc phương tiện đi lại trị liệu cho con người, để giúp họ hiểu những thử thách và yếu tố – ví dụ như trong việc lồng ghép những thông điệp cao siêu vào những tác phẩm văn học hoặc trong việc viết lại những câu truyện truyền thống cuội nguồn để giúp người đọc xử lý những yếu tố của họ hoặc đúc rút chúng vào những thông điệp xã hội đương đại. [ 29 ] [ 30 ]Hogan cũng lý giải rằng thời hạn và xúc cảm mà một người dành để hiểu thực trạng của một nhân vật làm cho văn học trở thành ” mang tính sinh thái xanh có giá trị trong việc điều tra và nghiên cứu cảm hứng “. Vì vậy, văn học hoàn toàn có thể đoàn kết một hội đồng lớn bằng cách khơi gợi những xúc cảm phổ quát, cũng như được cho phép người đọc tiếp cận những góc nhìn văn hóa truyền thống mà họ chưa được tiếp xúc, và tạo ra những thưởng thức cảm hứng mới. Các nhà kim chỉ nan lập luận rằng những tác giả chọn những hình thức văn học theo cảm hứng tâm ý mà họ đang cố gắng nỗ lực miêu tả. [ 33 ]Một số nhà tâm lý học coi văn học là một công cụ điều tra và nghiên cứu tâm ý hợp lệ, vì nó được cho phép họ tò mò những ý tưởng sáng tạo tâm ý mới. Các kim chỉ nan tâm ý về văn học, ví dụ điển hình như Hệ thống phân cấp nhu yếu của Maslow đã được công nhận thoáng đãng .” Lý thuyết Tâm lý Lực lượng Thứ ba ” của nhà tâm lý học Maslow giúp những nhà nghiên cứu và phân tích văn học hiểu một cách sâu xa cách những nhân vật phản ánh nền văn hóa truyền thống và lịch sử vẻ vang mà họ thuộc về. Nó cũng được cho phép họ hiểu được dự tính và tâm ý của tác giả. Lý thuyết cho rằng con người chiếm hữu bên trong mình ” bản ngã ” thực sự của họ và rằng việc triển khai xong điều này là nguyên do để sống. Nó cũng gợi ý rằng sự tăng trưởng thần kinh cản trở việc hiện thực hóa điều này và khiến một người trở nên xa lánh con người thật của mình. Maslow cho rằng văn học tò mò cuộc đấu tranh để tự hoàn thành xong bản thân của con người. [ 33 ] Paris trong cuốn ” Tâm lý học lực lượng thứ ba và điều tra và nghiên cứu văn học ” lập luận rằng ” vô thức nguyên sơ ” của DH Lawrence là một phép ẩn dụ cho cái tôi thực sự “. Văn học, nó đã được đề xuất kiến nghị, do đó là một công cụ được cho phép người đọc tăng trưởng và vận dụng lý luận phê bình vào thực chất của cảm hứng .Biểu tượng [ 38 ] và hình ảnh [ 39 ] hoàn toàn có thể góp thêm phần định hình phản ứng tâm ý và thẩm mỹ và nghệ thuật so với văn bản .

  • Thơ: là một loại hình nghệ thuật dùng từ, dùng chữ trong ngôn ngữ làm chất liệu, và sự chọn lọc từ cũng như tổ hợp của chúng được sắp xếp dưới một hình thức lôgíc nhất định tạo nên hình ảnh hay gợi cảm âm thanh có tính thẩm mỹ cho người đọc, người nghe.

Thơ là loại sáng tác văn học có vần điệu, có đặc thù ngắn gọn, súc tích, nhiều ý cô đọng, tuân theo những quy luật những quy luật nhất định. Thơ thường dùng như một hình thức biểu tả xúc cảm trữ tình, hoặc tình cảm xúc động trước một hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong đời sống, như khi người ta đứng trước một cảnh sắc ngoạn mục, hoặc đứng trước một thảm cảnh .

Tác phẩm tự sự[sửa|sửa mã nguồn]

Kịch bản văn học[sửa|sửa mã nguồn]

Thể loại khác[sửa|sửa mã nguồn]

Trào lưu, phe phái[sửa|sửa mã nguồn]

Khi nghiên cứu về văn học, người ta cũng phân chia văn học theo các dòng, các trường phái khác nhau như Văn học hiện thực, Văn học lãng mạn, Văn học cổ điển, Văn học dân gian, Văn học hiện đại, Văn học mới, văn học hậu hiện đại, Văn học phương Đông, Văn học phương Tây, Văn học Trung Quốc, Văn học Nga, Văn học Việt Nam, Văn học Pháp và các nền văn học của các quốc gia khác.

Sách tìm hiểu thêm[sửa|sửa mã nguồn]

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]

Source: https://mix166.vn
Category: Thuật Ngữ

Xổ số miền Bắc